Nữ sinh đội khăn tang đi thi – câu chuyện phía sau khiến cả trường rơi lệ…

Nữ sinh đội khăn tang đi thi – câu chuyện phía sau khiến cả trường rơi lệ…
Nữ sinh đội khăn tang đi thi – câu chuyện phía sau khiến cả trường rơi lệ…

“Sáng hôm đó, cả sân trường như chững lại khi cô nữ sinh nhỏ bé bước qua cổng với chiếc khăn tang trắng buộc vội trên đầu. Những ánh mắt tò mò dõi theo, những lời thì thầm rơi rớt giữa không khí oi nồng mùa hạ. Nhưng chỉ có một người biết, vì sao em vẫn cố đến trường trong ngày đau thương nhất đời mình…”

“Sáng hôm đó, cả sân trường như chững lại khi cô nữ sinh nhỏ bé bước qua cổng với chiếc khăn tang trắng buộc vội trên đầu. Những ánh mắt tò mò dõi theo, những lời thì thầm rơi rớt giữa không khí oi nồng mùa hạ. Nhưng chỉ có một người biết, vì sao em vẫn cố đến trường trong ngày đau thương nhất đời mình…”

Sáng thứ hai, trường THPT Ngô Gia Tự, một ngôi trường bình thường nằm bên vùng quê, vẫn rộn ràng như mọi ngày. Nhưng hôm nay đặc biệt hơn – ngày thi học kỳ môn Văn của khối 12. Cả trường như chật kín học sinh, thầy cô, và không khí căng thẳng bao trùm từ lớp học ra đến hành lang.

Giữa dòng người vội vã, một hình ảnh khiến cả sân trường như lặng đi trong giây lát: một nữ sinh lớp 12A3 bước vào, đầu quấn một dải khăn trắng, sắc mặt nhợt nhạt, bước chân loạng choạng như đang gắng gượng cả thế giới trên vai.

Em tên là Ngọc Mai.

Thầy Dũng, giám thị kỳ cựu của trường, vừa nhìn thấy Mai liền sửng sốt:

– “Mai… em… Thầy biết chuyện rồi nhưng thầy và các bạn chưa qua nhà em để chia buồn cùng em và gia đình được. Em gắng lên nhé và thi thật tốt nhé. Thi xong thầy sẽ qua nhà em để chia buồn cùng gia đình …”

Ngọc Mai khẽ cúi đầu, giọng run run nhưng dứt khoát:

– “Dạ… đáng lẽ hôm nay em phải ở nhà. Nhưng em vẫn muốn đi thi. Ba em từng nói: ‘Đừng bao giờ bỏ cuộc, dù có chuyện gì xảy ra’. Em phải làm đúng lời ba.”

Thầy Dũng lặng người vài giây, rồi chỉ biết gật đầu, đưa em vào phòng thi. Cả dãy phòng thi bỗng như trầm xuống, không ai dám thở mạnh.

Ngọc Mai là học sinh giỏi nhất khối. Từ lớp 10 đến lớp 12, em luôn là cái tên đầu tiên trong danh sách học sinh tiêu biểu của trường. Nhưng không mấy ai biết, đằng sau những thành tích đáng nể ấy là một gia đình không trọn vẹn.

Mẹ Mai bỏ đi khi em mới học lớp 3. Từ đó, hai cha con sống nương tựa vào nhau. Ba Mai – bác Tuấn – là một thợ sửa xe giản dị, gầy gò, nhưng lúc nào cũng rạng rỡ khi nhắc về con gái:

– “Con bé học giỏi lắm, nó nói sau này muốn làm cô giáo Văn như cô chủ nhiệm nó… Tôi không học cao, nhưng nhìn nó chăm chỉ là tôi mừng rồi.”

Bài viết liên quan  Giá vàng ngay lúc này: Trời ơi giảm quá trời giảm, bà con đang ăn mừng

Có lần trời mưa to, Mai ướt sũng đến lớp vì xe đạp hỏng giữa đường. Hôm ấy ba em đã đội mưa đến tận cổng trường để xin lỗi cô giáo vì con gái đến muộn. Nhìn ông run rẩy cầm túi áo mưa, ai cũng thương.

Nhưng số phận quá nghiệt ngã. Bốn ngày trước kỳ thi, ba Mai đ: -quỵ khi đang làm việc. Dù được đưa vào viện cấp cứu nhưng ông không qua khỏi. Ngày đưa tang rơi đúng hôm thi Văn – môn mà Mai yêu thích nhất.

Tối hôm trước ngày thi, trong căn nhà nhỏ xập xệ bên bờ ruộng, người ta thấy Ngọc Mai ngồi một mình bên bàn học. Trên bàn là tấm ảnh ba được đặt trang trọng, cạnh cây bút máy cũ ông từng tặng khi em vào lớp 10.

Mai viết trong nhật ký:

“Ba ơi, ngày mai con sẽ đi thi, dù ba không còn nữa. Con sẽ làm bài thật tốt. Con không khóc nữa đâu, vì con biết ba không muốn thấy con buồn. Con hứa sẽ đỗ đại học, để ba có thể yên lòng nơi xa…”

Sáng hôm sau, khi Mai bước vào phòng thi, tất cả đều im lặng. Cô giám thị trẻ, tên Hương, không cầm được nước mắt khi thấy Mai ngồi vào bàn, rút khăn giấy ra lau nước mắt, rồi lặng lẽ cầm bút viết.

Cả buổi thi, em gần như không ngẩng lên. Tờ giấy thi dần đầy chữ, nét bút mảnh mai, nắn nót, đôi lúc run rẩy.

Đề bài hôm ấy là một đoạn trích trong “Chiếc thuyền ngoài xa” – nói về vẻ đẹp khuất lấp sau đau thương. Một đề bài như thể viết riêng cho em.

Bài văn của Mai không chỉ phân tích tác phẩm mà còn đan xen câu chuyện thật của mình – về một người cha lam lũ, sống cả đời vì con gái, và về ước mơ nhỏ nhoi là thấy con vào đại học.

Cuối bài viết, em khép lại bằng dòng chữ:

“Nếu người ta nói văn chương là nơi gửi gắm những điều không thể nói thành lời, thì hôm nay, con xin gửi nơi đây tình yêu con dành cho ba. Con nhớ ba nhiều lắm…”

Khi bài thi được nộp lại, cô Hương xin phép chấm trước. Đọc đến đoạn cuối, cô bật khóc. Sau đó, bài viết được chuyển đến Ban giám hiệu như một tài liệu đặc biệt – không vì điểm số, mà vì giá trị tinh thần quá lớn.

Thầy hiệu trưởng – ông Khải – sau khi đọc xong, đã đứng lặng hồi lâu trước cửa sổ văn phòng. Ông bảo:

Bài viết liên quan  Hoa đu đủ đực ngâm cùng thứ này ‘quý như vàng’: Lợi ích tuyệt vời nhà nào cũng cần

– “Chúng ta không cần phải làm gì nhiều, chỉ cần để mọi người biết câu chuyện này. Để các em học sinh hiểu rằng, nghị lực là thứ có thể viết nên cả tương lai.”

Ba ngày sau kỳ thi môn Văn, cô Hương – giáo viên chấm bài – vẫn chưa hết bàng hoàng. Bài viết của Ngọc Mai không chỉ là một bài làm tốt; nó là một lá thư chan chứa cảm xúc, một bản trường ca về tình cha con, và là lời tiễn biệt cuối cùng của một đứa trẻ dành cho người thân yêu nhất.

Cô Hương đã gửi bài văn lên Ban giám hiệu kèm lời nhắn:

“Tôi nghĩ bài này nên được đọc cho cả trường nghe, không phải vì điểm số, mà vì giá trị sống mà nó mang theo.”

Thầy Khải – hiệu trưởng – trầm ngâm khá lâu. Cuối cùng, ông quyết định in bài văn, dán lên bảng thông báo tại khu vực thư viện. Dưới cùng là dòng chú thích đơn giản:
“Bài văn không tên – Một lời tiễn biệt dành cho người cha”
Không đề tên tác giả. Không chấm điểm. Chỉ để ai muốn đọc thì đọc.

Lạ thay, từ ngày bài văn được dán lên, học sinh lũ lượt kéo đến. Ban đầu chỉ vài em lớp Mai, rồi lan ra khối 10, khối 11. Có em đọc xong bật khóc, có em lấy điện thoại chụp lại, có người đứng rất lâu trước tờ giấy, không nói gì.

Tin tức về bài văn lan ra nhanh chóng, không bởi nhà trường quảng bá, mà bởi chính học sinh chia sẻ với nhau. Có em viết lên Facebook:

“Lần đầu tiên mình khóc vì một bài kiểm tra môn Văn.”

Một thầy giáo Toán đọc xong, lặng lẽ in ra 5 bản, đem về dán trong lớp mình, kèm lời nhắn:

“Đây là lý do vì sao chúng ta học, và vì ai chúng ta sống.”

Ngọc Mai không biết bài văn của mình được lan truyền.

Sau buổi thi hôm đó, em xin nghỉ học mấy ngày để lo tang lễ. Ngôi nhà nhỏ của hai cha con bây giờ chỉ còn một mình em. Hàng xóm xung quanh chia nhau giúp đỡ, người cho gạo, người mua hương hoa, ai cũng thương em – một đứa trẻ mồ côi ở tuổi 18, ngay giữa ngưỡng cửa trưởng thành.

Khi Mai trở lại lớp, em vẫn đội khăn tang. Cả lớp im phăng phắc khi em bước vào. Không một tiếng xì xào, không ánh nhìn tò mò. Chỉ có ghế của em – bàn cuối gần cửa sổ – đã được lau sạch sẽ, có một tờ giấy nhỏ đặt trên bàn:

“Mai ơi, cả lớp luôn bên cạnh bạn. Đừng gục ngã.”

Bên dưới là hàng chục chữ ký nguệch ngoạc, của bạn bè trong lớp, của thầy chủ nhiệm, của cả cô lao công già.

Bài viết liên quan  Nóng: Công an triệt phá đường dây dùng AI để rửa hơn 1000 tỷ đồng tiền phi pháp

Một tuần sau, trường tổ chức lễ tổng kết năm học. Bất ngờ, thầy hiệu trưởng tuyên bố dành phần cuối chương trình để đọc “một bài văn đặc biệt”.

Khi thầy cầm bản in bài viết của Mai, cả hội trường im phăng phắc. Dù không nêu tên tác giả, nhưng khi đọc đến đoạn:

“Ba em từng nói, nếu một ngày ông không còn, thì em vẫn phải đi học. Vì tri thức là thứ duy nhất không ai cướp được khỏi em…”

– thì rất nhiều học sinh đã quay lại nhìn về phía Mai.

Ngọc Mai cúi đầu, nước mắt lăn dài. Cô biết, không thể giấu được nữa. Cả trường đã biết đó là bài viết của em.

Thầy hiệu trưởng ngừng đọc ở đoạn kết, giọng khàn lại:

– “Chúng ta có thể dạy các em công thức, phương pháp, kỹ năng. Nhưng những gì em Ngọc Mai vừa để lại cho chúng ta là một bài học lớn về lòng hiếu thảo, về nghị lực và sự tử tế.”

Sau buổi lễ, hàng chục học sinh đến ôm Mai. Một nhóm bạn lớp khác tặng em bó hoa nhỏ, còn ghi:

“Không cần hoa điểm 10, bài viết của bạn là ngôi sao sáng nhất.”

Ít ngày sau đó, bài văn được một giáo viên đưa lên mạng xã hội, kèm tiêu đề: “Bài thi khiến cả trường rơi lệ”. Trong vòng 24 giờ, hàng trăm nghìn lượt chia sẻ, hàng chục tờ báo lớn vào cuộc, xin phép trích đăng nguyên văn.

Nhiều người đọc xong bài viết đã gửi về trường các phần học bổng nhỏ với lời nhắn:

“Gửi tặng em nữ sinh biết yêu thương và mạnh mẽ.”

Một doanh nghiệp lớn ở Hà Nội ngỏ ý tài trợ toàn bộ học phí đại học cho Mai. Một trường đại học danh tiếng khác cũng gửi thư mời:

“Chúng tôi không chỉ cần sinh viên giỏi, mà còn cần người có nhân cách và trái tim như em.”

Ngày nhập học, Ngọc Mai bước lên xe khách lên Hà Nội, mang theo một ba lô cũ, một khung ảnh nhỏ có hình ba, và một lá thư chưa từng gửi.

Trong thư, em viết:

“Ba ơi, con đã đỗ đại học. Con sẽ sống tốt, sống thay cả phần ba chưa kịp sống. Con không còn một mình đâu, ba yên tâm nhé.”

Ngọc Mai không phải là người duy nhất từng đội khăn tang đi thi. Nhưng có lẽ, chính tình yêu trong em – với cha, với tri thức, và với cuộc đời – đã khiến câu chuyện của em trở thành ánh sáng le lói giữa những điều bình thường.

Nguồn: https://sohuutritue.net.vn/nu-sinh-doi-khan-tang-di-thi-cau-chuyen-phia-sau-khien-ca-truong-roi-le-d289601.html