Ngày chồng sang sống với bồ, vợ lẳng lặng mở két lấy 300 triệu rời nhà ra đi…

Ngày chồng sang sống với bồ, vợ lẳng lặng mở két lấy 300 triệu rời nhà ra đi…
Ngày chồng sang sống với bồ, vợ lẳng lặng mở két lấy 300 triệu rời nhà ra đi…

Sài Gòn đổ mưa như trút nước đúng ngày Linh kéo vali rời khỏi căn nhà mình từng gọi là “tổ ấm”. Không một tiếng cãi vã, không một lời níu kéo. Chỉ có tiếng sấm rạch ngang bầu trời khi cánh cửa nhà khép lại phía sau lưng cô. Còn anh – Hoàng – đang ngả lưng trong vòng tay người đàn bà khác, không biết rằng, cơn giông thật sự vừa mới bắt đầu…

Linh năm nay 32 tuổi, nhân viên kế toán tại một công ty tư nhân. Từ ngày lấy Hoàng, cô lùi lại phía sau để chăm sóc gia đình. Mười năm hôn nhân, một đứa con trai 7 tuổi, tưởng rằng đã đủ để giữ chân người đàn ông từng hứa sẽ “chở che cả đời”. Nhưng hóa ra, lời hứa của đàn ông đôi khi nhẹ hơn cả làn khói thuốc.

Hoàng là trưởng phòng kinh doanh, điển trai, nói chuyện có duyên, biết chiều phụ nữ. Lúc mới cưới, anh chăm Linh như công chúa. Nhưng từ khi công ty bắt đầu ăn nên làm ra, những buổi tiếp khách, tiệc tùng triền miên, Hoàng thay đổi.

Linh phát hiện ra anh có người khác từ ba tháng trước. Tin nhắn, nước hoa lạ trên áo, thậm chí một lần cô thấy Hoàng gọi điện, mỉm cười dịu dàng như lúc xưa anh từng nói chuyện với mình. Nhưng Linh không đánh ghen, không khóc lóc. Cô lặng im. Đau đến mức nước mắt chẳng còn để rơi.

Sáng hôm đó, khi mẹ chồng đang đi chợ, Hoàng xách vali ra khỏi nhà. Không nhìn Linh, anh chỉ nói gọn lỏn:

– Anh sẽ sống với Lan một thời gian. Đừng gọi anh.

Linh gật đầu. Không níu kéo. Sau khi Hoàng rời đi, cô lên phòng, mở két, lấy 300 triệu – khoản tiết kiệm lén để dành từ tiền chợ mẹ chồng đưa mỗi tháng. Cô chỉ mang theo vài bộ quần áo, mấy cuốn sách, và bức ảnh con trai đang cười toe toét.

Khi trời bắt đầu tối, bà Thanh – mẹ chồng cô – nấu cơm xong không thấy Linh đâu. Gọi mấy cuộc không ai bắt máy, bà bắt đầu sốt ruột. Thằng Bin – cháu nội bà – hôm nay ở lại lớp học thêm buổi chiều. Linh không đón, bà phải tự đi. Đến khi trời mưa to, bà hoảng hốt gọi cho Hoàng:

– Con về gấp. Hình như vợ mày bỏ nhà đi rồi!

Hoàng càu nhàu trong điện thoại:

– Má gọi nhầm người rồi. Giờ cô ta đi đâu, con không quan tâm.

Nhưng khi nghe giọng mẹ nghẹn lại, Hoàng miễn cưỡng lái xe về. Vừa đến đầu cổng, điện thoại anh rung lên. Tin nhắn từ số lạ, kèm theo tấm ảnh Linh và một tờ giấy ly hôn đã ký sẵn:

Bài viết liên quan  Có 3 cây này trong nhà thì bán nhà mà trả nợ cũng không hết, ai cũng đua nhau trồng, càng ngày chỉ càng nghèo thêm

“Anh không cần tìm em. Con sẽ sống với em. Khi nào anh thật sự muốn làm cha, hãy đến.”

Hoàng sững người. Đứng giữa cơn mưa, bàn tay anh run lên. Lần đầu tiên sau nhiều năm, anh cảm thấy trống rỗng đến đáng sợ.

Linh không đi xa. Cô thuê một căn trọ nhỏ ở quận 9, cách nhà cũ gần 30km. Căn phòng chưa đến 20 mét vuông, nhưng với cô, nó là thế giới mới. Tự do, và không ai có thể tổn thương cô được nữa.

Cô xin nghỉ việc ở công ty cũ – nơi chồng từng làm việc cùng. Bằng chút vốn liếng còn lại và khả năng kế toán, cô bắt đầu bán đồ handmade trên mạng: nến thơm, sổ tay, thiệp viết tay. Mỗi món hàng đều đính kèm mẩu giấy nhỏ viết bằng tay: “Hy vọng bạn luôn bình yên.”

Thằng Bin chuyển trường theo mẹ. Ban đầu nó khóc nhiều vì nhớ bà nội và phòng ngủ màu xanh da trời ở nhà cũ. Nhưng Linh nhẹ nhàng nói:

– Nhà mới nhỏ hơn, nhưng ở đâu có mẹ, có con – đó là tổ ấm.

Đêm đó, hai mẹ con ôm nhau ngủ trên chiếc nệm trải dưới đất. Gió lùa qua khung cửa sổ ọp ẹp, nhưng lòng Linh lại thấy ấm hơn bao giờ hết.

Trong khi đó, Hoàng sống cùng Lan – người tình anh quen trong một lần đi công tác. Cô trẻ hơn Linh, xinh đẹp, sành điệu. Ban đầu, mọi thứ như một cuộc phiêu lưu đầy kích thích. Nhưng chỉ sau vài tuần, anh bắt đầu thấy khó chịu với cách Lan tiêu xài hoang phí, hay càm ràm mỗi lần anh về trễ.

Không có Linh nhắc nhở, lịch sinh hoạt của Hoàng rối tung. Quần áo không ai giặt, đồ ăn thì đặt qua app. Đến khi bị sếp nhắc nhở vì báo cáo sai số, anh chợt nhận ra – từ ngày Linh đi, cuộc sống anh như một căn phòng bừa bộn không có người dọn.

Một tối, Hoàng tìm lại những bức ảnh cũ. Tấm ảnh Linh bế Bin lúc mới sinh – mắt cô quầng thâm nhưng môi vẫn cười rạng rỡ. Anh zoom vào ánh mắt ấy, cảm thấy như bị ai đó bóp nghẹt ngực.

“Giá như…” – Anh buột miệng.

Nhưng có những thứ, một khi đã rơi vỡ, đâu dễ lành lại.

Ba tháng trôi qua kể từ ngày Linh dọn ra khỏi ngôi nhà từng là tổ ấm của cô. Sài Gòn vẫn mưa nắng thất thường, nhưng trong lòng Linh, một mùa đông dài đang dần đi qua.

Công việc kinh doanh nhỏ của cô ngày càng ổn định. Những người khách đầu tiên quay lại đặt hàng lần hai, lần ba. Họ nhắn cho Linh những dòng tin ấm áp:
“Nến của chị thơm nhẹ nhàng, dễ chịu quá.”
“Tấm thiệp em làm giúp mình gửi lời xin lỗi. Bạn mình cảm động lắm!”

Bài viết liên quan  Sắp đến ngày đ-ẻ, tôi đề xuất chồng đại gia hơn 50 tuổi được nằm ở phòng tổng thống ở viện tư nhưng mẹ chồng nhất định chỉ cho nằm viện công. Tôi uất không nói thành lời. Thậm chí mẹ chồng còn chỉ định cho tôi 1 bác sĩ riêng kiểm tra luôn huyết thống ngay khi con chào đời…Lúc nhận được tờ kết quả kiểm tra, chân tay tôi lạnh toát

Cô dần nhận ra giá trị của chính mình không nằm trong vai trò làm vợ ai, con dâu nhà nào. Cô – Nguyễn Thu Linh – là một người phụ nữ mạnh mẽ, đủ đầy, và biết yêu thương bản thân.

Thằng Bin hòa nhập rất nhanh ở trường mới. Buổi tối, hai mẹ con cùng nhau học bài, vẽ tranh, và nói chuyện về mọi thứ trên đời.

– Mẹ ơi, ba có gọi hỏi con đi học có vui không.

Linh khựng lại. Tim cô vẫn nhói một chút mỗi khi nghe đến Hoàng. Nhưng cô mỉm cười.

– Vậy con nói gì?

– Con nói con sống với mẹ vui hơn, nhưng con vẫn nhớ ba.

Linh vuốt tóc con:

– Nhớ ba là bình thường. Nhưng con biết không, ba cũng đang học lại cách làm người lớn đấy.

Còn Hoàng, sau thời gian đầu đắm chìm trong tự do ngắn hạn và những buổi tiệc vô nghĩa, anh bắt đầu cảm thấy trống rỗng. Lan, người tình từng khiến anh rạo rực, giờ trở thành cái bóng nhạt nhẽo trong căn hộ thuê sang trọng. Những bữa ăn đặt qua app, những cuộc trò chuyện toàn than phiền và so sánh.

Một tối, Lan nổi nóng khi anh từ chối đưa cô đi Vũng Tàu dịp cuối tuần:

– Anh nghĩ tôi ở cạnh anh để nghe mấy chuyện “suy nghĩ lại”? Tôi đâu phải vợ anh. Anh thấy tôi ngu như cô ta chắc?

Hoàng chán ngán. Anh nhận ra, Lan chỉ thích anh khi anh còn có tiền, có vị trí – và quan trọng hơn, có vợ để làm nền cho những lần “đi trốn”.

Sau trận cãi vã đó, Hoàng rời khỏi căn hộ, quay về nhà mẹ đẻ. Bà Thanh thấy con trai về thì mừng, nhưng lòng vẫn nặng trĩu.

– Cái Linh nó không sai, Hoàng à. Sai là con – làm chồng mà không biết giữ lấy vợ.

Hoàng cúi đầu. Lần đầu tiên trong đời, anh thấy mẹ mình – một người từng khắt khe với Linh – lại nói ra câu ấy.

– Má muốn gặp cháu nội. Má nhớ nó lắm.

Hoàng gật đầu. Và rồi, một buổi chiều thứ bảy, anh đứng trước cửa nhà trọ của Linh.

Căn trọ nhỏ nằm giữa khu dân cư yên tĩnh. Trời đã ngớt mưa, nhưng mây còn xám xịt. Hoàng do dự mãi mới gõ cửa.

Linh mở ra, thấy anh, ánh mắt chững lại. Cô mặc áo thun trắng, tóc cột cao, khuôn mặt không trang điểm nhưng rạng rỡ lạ thường.

– Em có thể cho anh gặp con không?

– Bin đi chơi với bạn rồi. Anh đến muộn một chút.

Bài viết liên quan  Hiện trường nghi án dùng dao tấn công 3 người trong gia đình gây rúng động Huế

Không khí giữa hai người lặng đi. Hoàng nhìn quanh căn phòng gọn gàng, vài món đồ thủ công xếp ngăn nắp trên kệ. Có lẽ lần đầu tiên anh mới thật sự nhìn thấy Linh – không phải người phụ nữ trong gian bếp nhà anh, mà là một cá thể độc lập, tự do và đầy sức sống.

– Anh xin lỗi.

Linh im lặng. Cô quay vào, rót cho anh ly trà nóng. Gió ngoài hiên làm những chuỗi hạt treo cửa sổ kêu lách cách.

– Anh nghĩ lời xin lỗi có thể vá lại mọi thứ à?

– Anh không mong em tha thứ. Chỉ mong em hiểu, anh… đã sai. Và… nếu em cho phép, anh muốn được làm cha đúng nghĩa. Dù là ở xa.

Linh nhìn thẳng vào mắt Hoàng. Lần đầu tiên, không còn giận, không còn đau. Chỉ còn sự bình thản.

– Em chưa từng ngăn anh làm cha. Nhưng nếu anh quay lại chỉ vì trống rỗng, vì thất bại, thì đừng. Bin không cần một người ba bất đắc dĩ. Nó cần một người ba biết giữ lời, biết trưởng thành.

Hoàng cúi đầu. Ly trà trên tay anh đã nguội từ bao giờ.

Anh rời đi trong im lặng.

Tết năm đó, Linh nhận được món quà nhỏ: một hộp thiệp in tay – giống y như những mẫu cô từng làm, kèm mảnh giấy:

“Chúc mẹ Bin năm mới bình an. Cảm ơn vì đã cho anh cơ hội nhìn lại.”

Không ký tên. Nhưng Linh biết là của ai.

Một năm sau.

Cửa hàng nhỏ đầu tiên của Linh khai trương tại Quận 2 – tên là “Bình Yên Bé Xíu”. Cô thuê một góc phố nhỏ, sơn tường màu vàng nhạt, bày biện những món đồ thủ công cô yêu thích. Có nến thơm, có thiệp tay, và có cả những quyển sổ với dòng chữ:

“Gửi người đã từng gục ngã, bạn mạnh mẽ hơn bạn nghĩ.”

Hôm khai trương, rất đông bạn bè đến chung vui. Bà Thanh cũng đến, dắt theo thằng Bin. Bà ôm Linh thật lâu, thì thầm:

– Má xin lỗi vì ngày xưa quá khắt khe. Má mừng vì con vẫn đứng vững.

Hoàng cũng đến, đứng lặng một góc. Không chen vào, không xin lỗi thêm. Chỉ lặng nhìn Linh, giờ là một người phụ nữ vững vàng, rạng rỡ – không còn là “vợ của ai”, mà là chính cô.

Khi tiệm bắt đầu đóng cửa, Linh ra hiệu với Hoàng:

– Anh có muốn đưa Bin đi ăn kem không?

Hoàng sững lại. Một tia hy vọng le lói trong mắt anh:

– Có. Rất muốn.

Linh không nói gì thêm. Chỉ gật đầu. Ngoài trời, nắng nhẹ rọi qua tán cây. Cơn mưa ngày cũ đã đi xa.

Nguồn: https://sohuutritue.net.vn/ngay-chong-sang-song-voi-bo-vo-lang-lang-mo-ket-lay-300-trieu-roi-nha-ra-di-toi-toi-mit-khong-goi-duoc-cho-con-dau-me-chong-voi-vang-goi-dien-cho-con-trai-ve-vua-toi-dau-cong-anh-ta-nhan-tin-set-danh-d289918.html