Cô gái 20 tuổi lỡ có bầu với công nhân xây dựng, ngày anh đưa cô về quê ra mắt, bị bố mẹ phản đối vì “ăn cơm trước kẻng”…

Cô gái 20 tuổi lỡ có bầu với công nhân xây dựng, ngày anh đưa cô về quê ra mắt, bị bố mẹ phản đối vì “ăn cơm trước kẻng”…
Cô gái 20 tuổi lỡ có bầu với công nhân xây dựng, ngày anh đưa cô về quê ra mắt, bị bố mẹ phản đối vì “ăn cơm trước kẻng”…

Vào một buổi chiều tháng Sáu, khi cơn mưa giăng mờ cả phố cổ Hội An, một người phụ nữ lặng lẽ đứng trước cổng trường THPT, tay cầm chiếc ô cũ, mắt dõi theo một cậu học sinh đang bước ra. Bảy năm nuôi con một mình, mười bảy năm câm lặng chôn giấu nỗi đau, giờ đây, trái tim Hương lại thắt lại bởi một sự thật mà cô chưa bao giờ dám đối diện…”

Năm ấy Hương vừa tròn 20 tuổi, là sinh viên ngành kế toán tại một trường cao đẳng ở Đà Nẵng. Ba mất sớm, mẹ bán bánh mì đầu ngõ nuôi hai chị em. Hương học giỏi, chăm ngoan, là niềm tự hào của gia đình. Nhưng chính mùa hè năm hai, cuộc đời cô rẽ lối.

Hương gặp Minh khi đi làm thêm ở quán cơm bình dân gần công trình xây dựng. Minh là phụ hồ từ quê Quảng Ngãi ra làm thuê, dáng cao to, hiền lành, vụng về nhưng chân thành. Họ yêu nhau tự nhiên như cơn mưa đầu mùa — bất ngờ và thấm đẫm.

Tình yêu kéo dài hơn ba tháng thì Hương phát hiện mang thai. Trong khi cô hoang mang, Minh hứa sẽ về quê xin cưới đàng hoàng. Cô tin anh, như thể cả thế giới này chỉ cần một người là đủ.

Nhưng ngày ra mắt, bố mẹ Minh lạnh nhạt. Mẹ anh nặng lời: “Con gái bây giờ hư lắm, chưa gì đã dính, chắc gì là con Minh?” — câu nói ấy như nhát dao cứa vào lòng Hương.

Từ hôm đó, Minh dần xa cách. Cái cớ “bố mẹ chưa đồng ý, đợi thêm một thời gian” lặp lại mãi như đoạn băng cũ. Rồi một chiều mưa, người bạn gọi cho cô, báo tin Minh đã cưới vợ ở quê.

Bài viết liên quan  Pha check-in nhà nghỉ cô gái được quan tâm nhất hôm nay, sau cùng chỉ là fwb thôi

Hương lặng người. Không nước mắt, không oán trách. Chỉ có khoảng lặng rút sạch mọi âm thanh.

Cô nghỉ học, thuê trọ ở vùng ven, xin làm kế toán cho xưởng gỗ nhỏ, quyết định giữ lại đứa bé. “Không cần ai thương hại, mình sẽ làm mẹ đơn thân,” cô tự nhủ mỗi đêm, dù đôi chân sưng phù vì mang thai.

Thằng bé ra đời trong căn phòng trọ lợp tôn, giữa đêm mưa và tiếng ếch nhái. Cô đặt tên con là Khôi – nghĩa là “khởi đầu”. Bởi với Hương, con là ánh sáng cuối cùng giữa bóng tối.

Cuộc sống không dễ dàng, nhưng Hương kiên cường. Vừa đi làm, vừa nuôi con, vừa cố gắng không để ai thấy nước mắt. Khôi lớn lên khỏe mạnh, thông minh và giàu tình cảm. Cậu bé có đôi mắt giống hệt Minh — điều khiến Hương mỗi lần nhìn con, lòng lại đau thắt.

Cô chưa bao giờ kể cho con biết về cha. Trong giấy tờ, mục “tên cha” luôn để trống.

Năm Khôi học lớp 10, Hương dành dụm mua được mảnh đất nhỏ ở Hội An, mở tiệm tạp hóa trước nhà. Cuộc sống dần ổn định, nhưng ký ức chưa bao giờ nguôi ngoai.

Cho đến một chiều tháng Sáu, Hương tình cờ nghe Khôi kể với bạn học:

— Tớ cũng không biết ba mình là ai. Mẹ bảo ba mất lâu rồi… Nhưng có bác ở quê từng nói tớ giống người tên Minh…

Bài viết liên quan  Lửa cháy đỏ rực cửa hàng bán đồ gia dụng, 2 người kịp thoát nạn

Cái tên ấy khiến Hương chết lặng. Cô tưởng đã chôn vùi, vậy mà giờ đây, ký ức lại trở về đầy dữ dội.

Đêm đó, cô ngồi thâu đêm trước hiên nhà, lòng rối như tơ vò. Có lẽ… đã đến lúc con được biết sự thật.

Sáng hôm sau, khi đang dọn quầy rau sớm, một người phụ nữ trung niên đến gần. Gương mặt ấy… Hương nhận ra ngay lập tức.

— Cô là… Hương phải không?

— Dạ… bà là…?

— Tôi là mẹ Minh.

Hương sững người. Gặp lại người từng một lần khiến tuổi trẻ cô vỡ vụn, lòng cô không khỏi run lên.

— Tôi biết… ngày đó tôi sai — bà cụ nghẹn ngào. — Tôi không cho Minh cưới cô. Nhưng sau này, nó li dị. Không có con… Từ hai năm nay, nó sống một mình và luôn ân hận. Gần đây, nó bệnh nặng… Tôi nghĩ cô nên gặp nó. Để… nếu còn điều gì dang dở thì khép lại.

Hương im lặng. Trái tim cô hỗn loạn giữa giận dữ, đau thương và thương cảm.

Hai ngày sau, Hương cùng Khôi lên xe về Quảng Ngãi. Ngôi nhà cấp bốn cũ kỹ hiện ra dưới bóng dừa. Minh đang nằm trong phòng, gầy đi, nhưng ánh mắt vẫn ấm áp. Nhìn thấy Hương và Khôi bước vào, mắt anh hoe đỏ.

— Anh xin lỗi…

Hương không nói gì. Khôi đứng sau lưng mẹ, tay nắm chặt.

— Con… là Khôi? — Minh nhìn cậu bé, giọng run run. — Ba…

Khôi lùi lại một bước, ánh mắt hoang mang. Hương đặt tay lên vai con:

Bài viết liên quan  Sông nước hữu tình thì mình hòa vào thôi

— Khôi, đây là ba con.

Cậu bé không nói gì. Nhưng không bỏ chạy. Cậu nhìn Minh rất lâu, rồi khẽ gật đầu. Chỉ là gật đầu thôi — nhưng với Minh, như cả bầu trời vừa sáng.

Thời gian sau đó là chuỗi ngày chữa lành. Minh hồi phục chậm rãi. Mẹ con Hương không quay về Hội An ngay. Căn nhà nhỏ bên vườn dừa dần có tiếng cười trở lại.

Một tháng sau, ba người cùng về lại Hội An. Minh thuê nhà gần đó, phụ Hương trông quán, đón Khôi đi học. Không ai nói nhiều, nhưng ánh mắt đã nhẹ nhõm hơn, lòng người đã bớt đau hơn.

Tối nọ, Khôi hỏi:

— Ba ơi, vì sao mẹ lại đặt tên con là Khôi?

Minh mỉm cười, nhìn sang Hương. Cô đáp thay:

— Vì con là khởi đầu… Và hôm nay, ba mẹ cũng đang bắt đầu lại. Nhờ có con.

Ngày Khôi nhận học bổng đại học ở Đà Nẵng, cậu ôm lấy ba mẹ, khẽ nói:

— Con không biết tương lai thế nào, nhưng con biết mình may mắn vì được sinh ra, và được yêu thương.

Trên bãi biển An Bàng, ba người viết lên cát ba chữ “Khởi đầu mới”. Sóng xóa đi rất nhanh, nhưng trong lòng họ — mọi tổn thương đã được chữa lành.

Bởi có những tình yêu không cần đám cưới, có những sai lầm không cần trừng phạt. Chỉ cần có can đảm đối diện, và trái tim đủ rộng để tha thứ.

Nguồn: https://sohuutritue.net.vn/co-gai-20-tuoi-lo-co-b-au-voi-cong-nhan-xay-dung-ngay-anh-dua-co-ve-que-ra-mat-bi-bo-me-ph-an-d-oi-vi-an-com-truoc-keng-d291277.html