
Mùng 5 tháng nào cũng vậy, đúng 9 giờ sáng, điện thoại tôi sẽ ting một cái. Không cần nhìn, tôi cũng biết: 6 triệu, từ một tài khoản tên “Nguyễn Văn T”. Nhưng tháng này, ông T – bố chồng tôi – đã mất được gần hai tháng rồi… Thế ai đang gửi tiền?
Tôi là Ngọc, 38 tuổi, hiện đang sống tại xã Phú An cùng hai cô con gái là Mai, 12 tuổi và Linh, 9 tuổi. Cuộc sống của ba mẹ con tôi bắt đầu lại sau khi tôi và chồng cũ – Tuấn – quyết định ly thân cách đây bảy năm. Chúng tôi không trải qua biến cố lớn, cũng không có ai là người hoàn toàn có lỗi. Chỉ đơn giản là cảm xúc giữa hai người vợ chồng dần phai nhạt, và cuối cùng, sự im lặng chiếm chỗ mọi cuộc đối thoại từng có.
Sau khi rời khỏi cuộc hôn nhân ấy, tôi trở về quê mẹ ở Phú An – một làng nhỏ cách trung tâm TP. Huế khoảng 30 km. Nơi đây có ngôi nhà cấp bốn đơn sơ ẩn mình sau rặng tre già, là nơi mẹ tôi đã sống suốt nhiều năm. Tôi nhận dạy tiểu học tại trường làng, mỗi ngày đến trường, tối về lo cơm nước, bài vở và chăm sóc hai con. Dù cuộc sống không dư dả, chúng tôi vẫn cảm thấy bình yên trong sự giản dị.
Gia đình nhà chồng tôi ở Đà Nẵng, cách xa hơn 100 km. Những năm đầu sau khi ly thân, ông bà nội của các cháu – ông Nguyễn Văn T và bà Lê Thị Hoa – đôi lần ghé thăm. Dù còn vướng nhiều cảm xúc, tôi vẫn đón tiếp chu đáo. Tuy nhiên, vài năm gần đây, ông bà không đến nữa, viện lý do tuổi cao, sức khỏe yếu, đường xá xa xôi. Phần tôi, cũng không muốn phải đối mặt với chồng cũ nên ít khi đưa con về thăm nhà nội.
Vào một tháng 6 của bảy năm về trước, tôi bất ngờ nhận được chuyển khoản từ ông T. Số tiền là 6 triệu đồng, và ông nói đó là phần hỗ trợ ông bà dành cho cháu ăn học. Tôi từ chối, nhưng ông chỉ cười nhẹ nhàng: “Đến khi nào ông không gửi được nữa thì thôi.”
Thật đúng như lời, suốt bảy năm liền, cứ đúng ngày mùng 5 mỗi tháng, lúc 9 giờ sáng, tôi đều nhận được số tiền ấy, không trễ một lần. Ban đầu, tôi cảm thấy không thoải mái, nhưng sau này hiểu rằng đó là tấm lòng của một người ông dành cho cháu, tôi đã dùng tiền đúng mục đích – chi cho học phí, quần áo, sách vở cho hai con.
Đến tháng 3 vừa rồi, ông T qua đời đột ngột do đột quỵ. Tuấn gọi báo tin. Dù đã rời xa nhau, nhưng nỗi đau mất đi một người thân vẫn khiến tôi nghẹn lòng. Tôi đưa hai con về dự tang lễ. Đó là lần đầu tiên sau bảy năm tôi trở lại căn nhà từng gọi là tổ ấm. Mọi oán giận ngày xưa dường như tan biến, chỉ còn lại sự tiếc nuối.
Điều kỳ lạ là, sau khi ông T mất, tôi vẫn nhận được chuyển khoản quen thuộc. Đúng ngày, đúng giờ, đúng số tiền. Khi tôi gọi hỏi Tuấn thì anh trả lời không rõ ràng. Tôi quyết định giữ im lặng, cho đến ngày giỗ 49 của ông.
Tôi đưa hai con về Đà Nẵng. Mẹ chồng – bà Hoa – tỏ ra ngạc nhiên nhưng vẫn đón tiếp niềm nở. Sau khi cúng giỗ, khi chỉ còn hai người trong bếp, tôi hỏi về những khoản tiền vẫn tiếp tục được gửi hàng tháng.
Bà lặng người. Một lúc sau bà kể, mắt rưng rưng. Rằng ông T đã chủ động dành phần lớn lương hưu để hỗ trợ tôi nuôi các cháu ngay từ lúc tôi mới rời đi. Khi bà phản đối vì lo cho chi tiêu của ông, ông chỉ nói: “Miễn cháu mình không thiếu thốn là được.”
Bà Hoa sau đó đưa cho tôi một phong bì nhỏ, trong đó là tờ giấy do ông T viết tay:
“Nếu tôi mất, xin bà Hoa tiếp tục gửi tiền cho Ngọc nuôi hai cháu đến khi chúng vào đại học. Tôi đã để lại sổ tiết kiệm và tiền mặt đủ để duy trì khoản này. Đây là trách nhiệm của tôi, một người ông và một người cha.”
Tôi bật khóc. Mọi nghi ngờ trong lòng tôi bỗng hóa thành nỗi thương tiếc khôn nguôi. Trong suốt bảy năm, ông âm thầm dõi theo cuộc sống của ba mẹ con tôi, không lời trách móc, không đòi hỏi báo đáp.
Sau buổi giỗ, bà Hoa mang ra một chiếc hộp gỗ. Bên trong là cuốn sổ tiết kiệm và một cuốn sổ tay cũ. Trong đó ghi đầy những dòng nhật ký ông T viết về các khoản tiền gửi, nỗi lo cho cháu gái bị cảm, sự áy náy khi nhận quà từ tôi:
“Hôm nay nhận được bánh trung thu. Có lẽ con Ngọc ngại tốn. Toàn loại rẻ tiền. Thương con.”
Tôi trở lại Phú An với lòng nhẹ nhõm và đầy biết ơn. Ngày mùng 5, từ đó không còn là ngày nhận tiền, mà trở thành ngày để tôi tưởng nhớ đến người đàn ông lặng lẽ ấy.
Tôi nói với bà Hoa:
“Má giữ lại tiền. Giờ con đã có thể tự lo cho các con. Con nợ ba một ân tình, con sẽ trả bằng cách dạy các con sống tử tế, biết ơn.”
Không phải mọi tình yêu đều cần phải ồn ào. Có những người cha, người ông, âm thầm đứng sau, yêu thương và bảo vệ gia đình bằng những điều nhỏ bé nhưng bền bỉ, suốt cả một đời.